Friday, 29 March 2024
Đất nước và con người

Tại sao tôi muốn đi du lịch Campuchia thêm cả ngàn lần?

DulịchCampuchia.com – Đây là lần thứ bao nhiêu tôi tới thăm Campuchia? Hình như đã gần đến con số 10! Có lần tự đi khám phá. Có lần đưa bạn bè, học trò qua chơi. Chắc chắn tôi phải quay lại xứ sở này thêm rất nhiều lần nữa. Bạn sẽ thắc mắc, tại sao lại như vậy.

9 thầy trò với áo "I love Cambodia"

9 thầy trò với áo “I love Cambodia”

Có những nơi ta đến 1 lần và không bao giờ quay lại. Có những nơi bạn không muốn rời xa. Có nơi, bạn phải tạm biệt và luôn mong muốn quay lại. Sức hút của mảnh đất và con người nơi đây kéo khách du lịch như 1 tảng nam châm lớn.

Tôi luôn muốn quay lại đất nước chùa tháp vì muốn tiếp tục khám phá những gì chưa kịp khám phá. Nhưng cái chính là  tôi nhận thấy điều níu kéo và để lại những ấn tượng khó quên trong tôi không hẳn là chùa chiền tuyệt đẹp hay Ăng Co – kỳ quan thế giới, không hẳn bởi những cánh đồng ấn tượng hay biển Hồ có một không hai. Cái quyến rũ tôi chính là con người của vùng đất này. Những con người quá đỗi giản dị nhưng vô cùng gần gũi. Thậm chí chỉ là những anh lái xe tuk tuk tức xe ôm ở Việt Nam chúng ta.

Xe tuk tuk là phương tiện giao thông phổ biến ở Campuchia gồm 1 xe máy kéo theo rơ moóc có mái che đủ chỗ cho 4 – 6 người ngồi. Để di chuyển trong thành phố. Để đi tham quan.

Người lái xe chở chúng tôi có khuôn mặt rất hiền hậu và đáng tin cậy. Chúng tôi đã biết trước rằng giá cho 1 cuốc xe trong 1 ngày chở thầy thầy trò chúng tôi đi tham quan Angkor Thom và Angkor Wat là 15 đô la. Tuy nhiên trong bữa ăn tối chúng tôi được chị chủ quán dễ gần và đáng mến giới thiệu nên đi Banteay Srei, nơi cách Siem Riệp chừng 40 km nên chúng tôi quyết định trả cho người lái xe thêm 5 đô la nữa. Anh rất vui vẻ nhận lời và nhất trí xuất phát lúc 06h30 sáng hôm sau.

Anh đến đúng hẹn, hay nói đúng hơn là đến trước giờ. Trong lúc chờ xuất phát, các đồng nghiệp cùng tôi ngồi trong ghế xa lông của khách sạn ngắm cảnh qua cửa kính. Khuôn mặt hiền từ và đáng tin cậy làm tôi vô cùng thích thú. Anh giản dị và nhẹ nhàng. Anh thân thiện và dễ mến. Đôi mắt sáng và khuôn mặt phúc hậu. Nước da ngăm đen và mái tóc tràn đầy nắng và gió. Bộ quần áo mộc mạc nhưng rất sạch sẽ. Đã lâu lắm rồi tôi không ngắm ai lâu và say sưa đến vậy!

Anh đón chúng tôi bằng 1 nụ cười thật tươi, thật hiền hậu. Với vốn tiếng anh không nhiều của mình, anh cố gắng diễn tả những gì mình muốn. Anh nói về Siêm Riệp và những cảnh đẹp nơi đây. Anh kể về cuộc sống của những người lái xe tuk tuk như anh. Những lời kể chan chứa tình cảm và lại toát lên 1 sự chân thật đáng tin cậy.

Xe chúng tôi chạy miết về Banteay Srei. Hai bên đường là quang cảnh đồng quê với những cánh đồng và làng mạc. Cảnh hai bên đường đẹp lắm! Những ngôi nhà không cần khóa cửa. Những ngôi chùa xen cùng với người dân. Cảnh còn đẹp hơn và ý nghĩa hơn bởi có những lời giới thiệu và bình luận thông qua vốn tiếng anh ít ỏi của anh lái xe tuk tuk.

Người lái xe hướng dẫn chúng tôi thăm các tháp nơi Banteay Srei. Anh vui vẻ chờ đợi và phục vụ hết mình. Anh hạnh phúc khi được làm việc, được phục vụ khách. Anh làm hướng dẫn viên cho đoàn và làm việc vô cùng có trách nhiệm. Anh nói và dùng body language làm chúng tôi cảm nhận anh như trút tất cả từ trái tim mình! Tôi thầm nghĩ, hướng dẫn viên chuyên nghiệp ở Việt Nam ta có thể có kiến thức uyên thâm hơn nhưng cái tâm, sự cống hiến thì chắc chắn phải học từ anh lái xe tuk tuk này!

Anh hoàn toàn tự nguyện chở chúng tôi đi tham quan thêm khu tháp Pre Up trên đường quay về khu di tích Angkor. Việc rẽ vào thăm Pre Rup không nằn trong lịch trình, không theo yêu cầu. Anh làm việc miệt mài và hạnh phúc. Anh chạy trước, vòng sau. Anh cười thật hiền hậu và mang những đồng tiền lẻ ít ỏi cho những người ăn xin mà chúng tôi gặp. Niềm hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt anh, trong từng câu nói của anh, trên mỗi động tác của anh.

Theo chương trình định sẵn chúng tôi đi tham quan Angkor Thom và Angkor Wat. Tuy nhiên còn 1 nơi nữa mà tôi muốn các đồng nghiệp của mình cũng được đến, sau khi đọc trên Lonely Planet – Ta Prohm. Tôi nói chuyện với anh và người lái xe tuk tuk đồng ý ngay lập tức. Anh không đòi hỏi gì, không mặc cả thêm tiền. Cứ như là anh sinh ra để phục vụ. Cứ như sứ mệnh của anh là giới thiệu với khách thập phương về những cảnh đẹp quê mình.
Về đến khách sạn tôi đưa anh 20 đô la. Anh vui vẻ nhận tiền và cám ơn. Lời cám ơn rất chân thành, rất khiêm nhường, rất chân thành.

Tôi cố tình chỉ trả đúng 20 đô la và đi thẳng vào khách sạn. Một phần muốn xem thái độ và cách ứng xử của anh lái xe tuk tuk ra sao. Xem có vòi vĩnh và xin thêm như ở Việt Nam hay gặp không. Quay lại và thấy anh vẫn đang cười, đang cười rất tươi và mãn nguyện. Vào khách sạn và nhìn ra vẫn cảm nhận được sự hài lòng của anh, sự vui vẻ của anh. Tôi như cảm nhận được tính thánh thiện trong con người anh. Dĩ nhiên, sau đó tôi đã không thể không « boa» thêm tiền cho con người thú vị này.

Tôi chỉ tiếc và rất tiếc rằng đã không hỏi để ít nhất là biết tên anh.

Từ Phnompenh chúng tôi lại thuê xe đi Udong, cố đô của vương quốc Campuchia từ những năm 1618 đến 1866. Đây là nơi mà các vị vua Campuchia bao gồm cả vị vua hiện tại Norodom đã lên ngôi. (Khi đến nơi và đọc chúng tôi mới biết đây là trung tâm Phật giáo của đất nước chùa tháp này). Lại thêm 1 người lái xe tuk tuk nữa. Lại thêm 1 con người tuyệt vời nữa!

Người lái xe tuk tuk này tên là Rohth. Vốn tiếng anh của anh còn kém hơn người đồng nghiệp của mình ở Siêm Riệp. Tuy nhiên sự nhiệt tình còn có vẻ cao hơn. Trên suốt quãng đường hơn 40 km anh luôn tìm cách giới thiệu về Phnompênh và các vùng ngoại ô. Giọng kể chuyện với vốn từ ít ỏi của anh  tan trong gió làm tôi nghe câu được câu chăng. Tuy nhiên tôi cảm nhận rất rõ sự nhiệt tình của người hướng dân viên du lịch tình nguyện này. Thỉnh thoảng anh lại «Sorry for my English» vì vốn tiếng anh kém cỏi.

Udong rất đẹp và thanh bình. Chúng tôi như tan mình vào không trung, như lẫn mình vào chùa, tháp, như lơ lửng trên đồi cao. Chúng tôi thấy quá gần gũi với phong cảnh huyền diệu nơi đây. Chúng tôi như vui với niềm vui trên đôi môi của anh lái xe tuk tuk kiêm hướng dẫn viên tự nguyện. Anh vẫn say sưa nói về Udong, về phật giáo Campuchia, về những ngôi chùa, ngọn tháp xung quanh. Thậm chí anh còn bỏ tiền ra mua hương, đốt hương và chia cho chúng tôi để cùng thắp! Anh đảnh lễ rất chân thành với lòng thành kính hình như là tuyệt đối.

Chiếc bánh mì cặp ruốc mua cho anh, anh chỉ ăn phân nửa. Phần còn lại anh bẻ và ném cho cá trong hồ nơi Udong. Tôi biết anh vẫn đói bụng vì xuất phát lúc sáu giờ làm sao anh kịp ăn sáng. Anh cũng dùng những đồng tiền hiếm hoi và quý giá của mình để bố thí cho những người ăn xin trên đường leo lên chùa. Sau này tôi mới biết số tiền anh mang theo người chỉ có mấy ngàn riel. Đồng nghiệp của tôi nói rằng anh còn nghèo hơn xe ôm Việt Nam vì những xe ôm mà bạn tôi biết trong túi luôn phòng sẵn vài chục, thậm chí vài trăm ngàn phòng khi bất trắc.

Anh dẫn chúng tôi đi thăm từng nơi. Anh giới thiệu các làng mạc quanh vùng. Và lại vẫn những nụ cười, những nụ cười hiền hậu và chân thành. Những nụ cười giống như những nụ cười mà chúng tôi nhận được từ người lái xe tuk tuk tại Siêm Riệp.

Anh dặn rất kỹ chúng tôi chuyện đề phòng kẻ trộm khi chuẩn bị vào chợ Nga (tên 1 chợ ở thủ đô Pnompênh). Anh giái thích rất rõ chuyện phải mặc cả ra làm sao khi mua hàng trong chợ (chắc anh nghĩ ở Việt Nam không có chuyện nói thách!). Chưa yên tâm, khi xe dừng hẳn, anh lại giải thích thêm lần nữa với 1 sự quan tâm quá đỗi chân thành. Và cuối cùng, như để được hoàn toàn yên tâm, anh đi vào chợ mua sắm cùng chúng tôi.

Về đến Việt Nam, việc đầu tiên chúng tôi làm là tìm mua 1 cuốn từ điển. Chúng tôi muốn tặng cuốn từ điển để anh học tiếng anh – nhà rất nghèo. Mẹ mất sớm. Bố đi lấy vợ khác. Không có tiền để học mặc dù rất muốn. Chúng tôi hy vọng cuốn từ điển mà mình gửi sang Phnompênh qua hãng xe nối với TP HCM sẽ giúp anh chút nhiều trong nghề nghiệp và tương lai của mình.

Đất nước Campuchia thật sự quyến luyến chúng tôi. Mỗi người gặp được đều để lại những ấn tượng tốt, rất tốt. Họ làm việc mà không đòi hỏi. Họ cho đi mà không nghĩ đến nhận. Họ yêu nghề và luôn sẵn sàng cống hiến. Họ hài lòng và hạnh phúc khi được phục vụ. Họ, chính những người dân bình thường, mà chúng tôi bắt gặp đã hấp dẫn chúng tôi. Chính 2 người lái xe tuk tuk kia đã làm 1 sứ mệnh rất cao cả mà họ không hề biết – marketing cao cấp.

Chúng tôi rời Campuchia. Đã hết lãnh thổ của đất nước chùa tháp. Trước mặt tôi là các anh bộ đội biên phòng Việt Nam. Họ đang làm gì vậy? Chào đón chúng tôi trở về? Họ có đang tươi cười và niềm nở đón khách du lịch – những người mang ngoại tệ đến đất Việt để tiêu.  Họ có đang góp phần vào việc quảng bá du lịch cho đất nước chúng ta.

Còn phía bên kia biên giới, 2 người lái xe tuk tuk tại 2 thành phố khác nhau với hai hoàn cảnh nghèo nàn giống nhau. Họ đều có chung tấm lòng đôn hậu và thân thiện, phục vụ và cống hiến. Chỉ tiếc rằng, chiếc máy ảnh chụp 2 anh lái xe tuk tuk tuyệt vời kia đã bị 1 ai đó «mượn» mất khi chúng tôi lang lang ở thành phố nên không còn lấy 1 tấm hình!

Rời đất nước chùa tháp, hình ảnh hai người thanh niên đó vẫn còn đọng lại trong chúng tôi nhiều suy nghĩ. Con người trên quả địa cầu này dù có làm gì, ở đâu, sinh ra trong nền văn hóa nào, nếu họ mang trong mình sự thánh thiện và chất NGƯỜI thì đều đẹp, đều đáng trân trọng.

Dù đã đi nhiều, chứng kiến nhiều những trắc ẩn trong cuộc đời, tôi vẫn không ngăn nổi lòng mình trước những tâm sự của chàng trai trẻ sớm mất mẹ và không được học hành. Hẳn nhiều người như anh đã không thể còn giữ được nét hồn hậu mà anh đã dành cho chúng tôi.

Khi gõ những dòng chữ này, tôi vẫn mải nghĩ rằng người mang lại thương hiệu cho du lịch Campuchia không ai khác chính là những người dân thường, từng người dân, trong đó có 2 anh lái xe tuk tuk. Và hình như chúng ta phải giáo dục tinh thần này cho các cháu nhỏ ngay từ tiểu học, thậm chí từ nhà trẻ, mẫu giáo.

Nguyễn Mạnh Hùng
Chủ tịch HĐQT kiêm Giám đốc Thái Hà Books
Theo TamNhin.Net

Post Comment

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.